.

Note Đóng lại

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Kỉ niệm trước lúc ra trường


Kỉ niệm trước lúc ra trường - Bài dự thi lớp 9/1

        Thế là ba năm học đã trôi qua một cách lặng lẽ. Bây giờ tôi là một học sinh lớp 9- lớp cuối cấp. Và dưới mái trường Lý Tự Trọng thân yêu này đã chứng kiến những kỉ niêm buồn, vui tuồi học trò.
Ngôi trường Lý Tự Trọng nơi bước tiếp đến một không gian mới, tôi nhớ như in khi chia tay cánh cửa lớp một. Một cánh cửa mới, một không gian mới, một chân trời mới mở ra với vô vàng điều kì diệu đó là ngôi trường của tôi. Trường tôi được vinh dự mang tên người anh hùng trẻ tuổi Lý Tự Trọng.
Ngôi trường này khá gân nhà tôi, nên lúc nào đi tôi chẳng thấy. Nhưng trong tôi lại tò mò muốn xem bên trong đó thế nào ? ra sao nhỉ ? Thế là cái ngày đó cungd tới. Cái ngày tôi được đặt chân đến ngôi trường này. Lúc bước vào trường nó thật bỡ ngỡ làm sao khi mọi thứ đều lạ lẫm; bạn bè, thầy cô không gian học tập cái gì cũng mới hết. Khắc hẳn hoàn toàn so với trường cấp I của tôi: từ bộ bàn ghế đến bảng đen, những ô của sổ, chiếc rèm bảng xinh xắn bây giờ không còn nữa, bình nước khônng được đặt trong phòng, phía bên phải bục giảng gây ấn tượng với tôi đó chính là chiếc loa mini.
Năm lớp 6, tôi được cô lái đò tận tâm, dìu dắt, bày vẽ tận tâm của cô mà giờ đây chúng tôi có một hành trang khá tốt. Người đưa đò của lớp tôi trên chặng đường tiếp theo đó là cô Yến, một cô giáo đối với tôi là rất hiền, có lẽ chính vì cái tính quá hiền của cô nên ở cái tuổi mới lớn như chúng tôi nó quậy, phá rất nhiều và nó cũng làm cho cô thêm buồn vùi những việc đó. Lại một chặng đường dài nữa cũng đã qua, chặng đường tiếp theo là cô lái đò Kiều Tiên, cô giáo nãy cũng giống hệt tính cô Yến những cô ấy cũng khá nghiêm khắc. Ở cái lửa tuổi này rồi mà chúng tôi như một đứa trẻ mẫu giáo, nghịch phá một cách vô tư mà quên đi sự buồn bã trên nét mặt cô. Và năm lớp 8 này cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô tức giận, nguyên nhân của việc này chính là không chịu tập múa hát tập thể, lúc đó ai cũng im thít, chỉ còn mỗi tiếng cô Tiên là vang lên, giọng cô không còn nhẽ nhàng như ngày thường mà trong đó chứa đầy tức giận, nét mặt của cô đỏ kè. Hồi đó đứa nào thấy cũng  sợ lo đứng nhanh vào hành và tập. Và chặng đường cuối cùng là cô Thủy, cô giáo dạy Văn, một cô giáo thăngt ính, nghiêm khắc nên bạn nào cũng sợ và cô cũng rất tâm lí với học trò. Lớp tôi nhanh chóng đi vào nề nếp. Từ học tập đến các hoatl động lớp tôi đều tiến bộ rõ rệt đó cũng chính là niềm vui, sức mạnh độngh viên cho lớp hãy cố lên để đạt kết quả tốt. Các bạn ơi, các bạn tập thể lớp 9/1 cũng như lớp khác hãy cố gắng làm sao để lúc nào trong cô và lớp luôn đầy ắp tiếng cười.
Chúng em cảm ơn rất nhiều công lao của các thầy cô, những người đã tận tình giúp đỡ chúng em lớn khôn. Tuy có nhiều lúc vì sự nông nỗi của tuổi học trò nên nhiều lúc làm thầy co buồn mong các thầy cô tha thứ và bỏ qua.
Mỗi lớp một kỉ niệm. Những kỉ niệm đẹp ấy luôn tràn ngập trong tôi. Từ những cuộc thi, những tiết học hò reo vui mừng khi dành được chiến thắng, thoáng đượm buồn khi không có giải hoạt giải thấp. Nhưng không vì điều đó làm tôi gục ngã các cuộc thi sau này. Kỉ niệm còn là những lúc tham gia các hoạt động, những buổi làm báo tập, tập văn nghệ kì công, những buổi chặt tre làm trại, những giọt mồ hôi rơi lã chã khi tham gia hội khỏe Phù Đổng, những lúc thót tim khi xem trận đấu ở phút cuối cùng, những buổi sinh hoạt đầm ấm, náo nhiệt, sôi nổi …
 Tất cả những điều đó sẽ mãi mãi nằm trong kí ức của tôi và những kỉ niệm đẹp không bao giờ dừng lại đó mà hãy làm thật nhiều, nhiều hơn nữa vào năm cuối cấp này. Để roòi mỗi ai đi xa trong tim vẫn còn hình bong của một tập thể lớp ngày nào, của một mái trường cấp II
          Đồng hành cùng với sự lớn lên theo từng ngày của tôi chính là ngôi trường. Nó như một con người, nó lỡn lên theo từng ngày và diện mạo của nó ngày càng đượ thay đổi khẳng định trên nền giáo dục tỉnh Quảng Nam . Là một ngôi trường đạt chuẩn quốc gia, đạt huy chương lao động hạng 3, nhiều năm liền là trường dẫn đầu về HSG và nhiều giải thưởng khác. Công nghệ thông tin ngày càng được ứng dụng sâu và rộng rãi trong nhà trường. Phương pháo dạy và học của trường ngày được nâng cao, đưa lí thuyết ra thực hành giúp học sinh tiếp thu bài hanh hơn. Phương tiện hoạt động giảng dạy rất đầy đủ theo từng bộ môn… Tôi tự hào tất cả về những điều đó. Tôi vunh dự là một học sinh của ngôi trường này. Tôi chân thành cảm ơn tất cả các thầy cô đã truyền cho chúng tôi bao nhiêu là kiến thức hay, các thầy cô như ngọn đèn soi sáng đường chúng em đi. Mai này có đi đâu xa hay ở phương trời nào tôi đều nhớ đến mái trường này. Tôi mong rằng ai đang là học sinh  lớp 9 hay các khối khác hãy tạo cho mình thật nhiều kỉ niệm với mái trường, bạn bè và thầy cô. Chính những kỉ niệm đó đã làm cho tôi nhớ mãi về tình bạn, tình thầy trò và tình yêu với ngôi trường.
Trần Nguyễn Văn Phước